15/4/08

Entry for April 16, 2008

-‘Ê cu , đang nghĩ gì thế ?’

-‘chả gì cả vớ vẩn thôi mà’

-‘mày đúng là thằng “Ngốc” !!’

Tôi tên là Hà Bân , nhưng có lẽ cái tên đấy với bạn bè tôi chả quen thuộc bằng cái biệt danh mà bọn nó đặt cho tôi : “ Ngốc” !

Trong nhóm bạn tôi học giỏi nhất nhưng bọn nó vẫn gọi tôi là ngốc , bọn nó vẫn thường bảo nhiều lúc tôi đột nhiên ngẩn người ra , suy nghĩ miên man về một cái gì đó , bọn nó không gọi tôi là “nhà thơ” vì sau những phút miên man đó tôi không cho ra được ý thơ nào mà toàn đưa ra những câu hỏi mà bọn nó không muốn trả lời : Tại sao người ta không cho chiếc đồng hồ kết nối với máy tính để tải những bài hát làm nhạc chuông báo thức để mỗi khi ta thức giấc trong những giai điệu yêu thích hơn là trong những tiếng “reng reng…” ? Tại sao không có những công ty cho xe ôm như taxi ý , tập hợp họ lại , tìm bãi đỗ ,bởi bây giờ xe ôm chỉ đi một chiều , còn chiều còn lại là đi xe không trở về ?? Tại sao các bà đồng nát đều trả giá như nhau , phải chăng họ có “hiệp hội đồng nát” quy định mức giá sàn cho từng loại ve chai??? Tại sao và tại sao…

Tôi cũng như bao nhiêu người khác chọn cho mình một cuộc sống ảo . Nơi đó tôi được là một tôi khác tôi ở đời thường , tôi được quyền chọn cho mình những avatar đẹp nhất , những themes lãng mạng nhất ,những câu blast mang đầy tâm trạng và quan trọng nhất tôi không là ai trong thế giới đó. Như nhịp sống thường ngày , về đến nhà là tôi online , vào thế giới đó , link rồi lại link , tôi dạo quanh qua rất nhiều thế giới của những người khác , rồi tôi đột ngột dừng lại , thế giới của một người , themes không cá tính , avatar không nổi trội nhưng tôi lại để lại lời chào . Và rồi , hai thế giới của chúng tôi được liên kết lại với nhau , những câu bông đùa , nhũng lời chào hỏi , thêm một người bạn , list friend của tôi cũng chẳng đầy dặn thêm được chút nào , nhưng cũng vui !!

3-10 , như bao ngày , tôi lại vào thế giới của tôi , sực nhớ ra người bạn đó , tôi rút di động ra : “ Ngủ ngon nhé “ . Hai phút sau tôi nhận được tin nhắn “ tớ vừa chia tay người yêu , tớ buồn quá , chúng ta không biết nhau nên tớ thấy có thể nói chuyện được với cậu “ . Tôi không còn nhớ mình đã nói gì để an ủi người bạn đó , chỉ nhớ rằng dung lượng của tin nhắn không đủ để diễn tả những lời tôi muốn nói với người bạn đó , chúng tôi nhắn tin cho nhau đến 2h sáng , đến khi cả hai người đều mêt lả vì phải gõ tin nhắn , tâm trạng của người bạn của tôi đã khá hơn , cả hai đều đồng ý với nhau là nên đi nghỉ .Sáng hôm sau , đang say sưa trong giấc ngủ , tôi nhận được tin nhắn , là của người bạn đó , tin nhắn đánh thức tôi dậy . Và từ đó , ngày nào cũng vậy .chúng tôi đều nhắn tin cho nhau , kể cho nhau tất cả chuyện xảy ra trong ngày , chuyện gia đình , ban bè , tôi như chia sẻ tất cả với người bạn này , người bạn của tôi lúc nào cũng kêu đói , cứ ăn xong là lại kêu buồn ngủ , tôi vẫn thường hay trêu rằng ăn ngủ như thế thì chẳng có anh nào chịu lấy đâu , người bạn đó vẫn không nói gì chỉ nhắn tin lại “ cần gì , thích trêu người ta không , chém chết h “

Chưa bao giờ cuộc sống của tôi lại vui tươi đến thế , tôi mộng mơ , mộng mơ về tình cảm giữa tôi và người bạn đó , bọn bạn vẫn thường nói tôi là bậc thầy trong việc tạo mối quan hệ với người khác , trong mọi mối quan hệ tôi luôn khởi đầu rất tốt nhưng rồi chính tay tôi lại cắt đứt mối quan hệ tốt đẹp đó , tôi chả còn nhớ mình đã nghĩ gì , đã suy tính điều gì , tôi đóng cửa thế giới của mình , không trả lời tin nhắn của người bạn đó , tôi không online …. 1 ngày rồi 2 ngày rồi …. Tôi chợt nhận ra , tôi cần thứ tình bạn đó hơn bất cứ thứ tình cảm nào , tôi đã từng khao khát được sống một cuộc sống ảo , nơi không ai biết tôi là ai , nơi tôi có thể nói lên những điều từ đáy lòng mình , bây giờ tôi đã có nó , vậy sao tôi phải chối bỏ nó ? Tôi rút di động ra….

2 năm sau….

<You light the skies, up above me

A star, so bright, you blind me, yeah

Don’t close your eyes

Don’t fade away, don’t fade away….> tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn

“hj` , anh ý ngỏ lời với tớ rồi , tớ chưa đồng ý ? theo cậu tớ có nên nhân lời không “

“ ^^~ , hêhê , phải từ từ , phải giá cả một tí chứ , nhận lời ngay là mất giá đấy :D “

Lòng tôi như quặn lại……

2 tháng sau….

<You light the skies, up above me

A star, so bright, you blind me, yeah

Don’t close your eyes

Don’t fade away, don’t fade away….> tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn

“hj`hj` , tháng sau chúng tớ làm đám cưới , tớ muốn cậu có mặt , đám cưới chỉ gồm bạn bè thân thiết thôi , tớ muốn biết mặt cậu , 2 năm qua cậu luôn là người bạn tốt của tớ, cám ơn cậu”

“uhm , nhất định rồi , chúng ta sẽ gặp mặt “

Tôi luôn là người bạn tốt trong mọi mối quan hệ…..

Tôi đến đám cưới như đã hẹn , lạ thật , nơi đây không giống nơi tổ chức tiệc cưới , tôi hỏi người bồi bàn ở đây thì được biết cả nhà hàng đã được bao nhưng không phải tổ chưc lễ cưới mà là một buổi gặp mặt của một nhóm bạn . Tôi thấy làm bực mình , không thể nào nhầm lẫn được , đúng đia chỉ này mà.

-‘Hà Bân’

Tôi quay lại , một thanh niên rất đẹp trai , trong không đến 30 tuổi , anh ta có nét mặt thanh tú , rất điển trai.

-‘Bạn có phải là Hà Bân’

-‘Vâng là tôi , cho hỏi bạn là ai ?’

-‘Mình nè’

-‘Bạn là …..’

-‘Mình đây mà , còn đây là chồng mình ..’

Tôi như chết lặng …… tôi ngồi như tượng trong “đám cưới” , tôi không nhớ mình đã làm gì , đã nói gì , chỉ nhớ tôi uống rất nhiều rất nhiều ….. tôi ra về , lang thang trên con phố bất định , tôi cười , tôi phá lên cười , cười rũ rượi , vâng đó mới là cuộc sống của tôi-cuộc sống ảo , vâng đó mới là thế giới của tôi-thế giới ảo….tôi cười vì ngày mai tôi lại về với thế giới đó …

“ I’m Invisible In My World “

0 nhận xét:

Đăng nhận xét