19/3/08

Vừa vặn trong cái không trọn vẹn

-lang thang ~~~~~> tìm được ~~~~> đọc được~~~~~> post lên , tôn trọng bản quyền tác giả~~~~~~> copy paste hok chỉnh sửa

Mẹ đã đau lòng thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc cạn nước mắt khi từng ngày nhìn gã lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi, mãi ở trong vòng tay mẹ vì mẹ biết, ừ thì gã có lớn nhưng tâm hồn chẳng lớn được tí teo nào đâu.

Thaimy
(Tặng anh Vũ bưng hủ tiếu gần nhà)

Lúc còn nhỏ thì không sao, gã không ấn tượng với dáng đi chấm phẩy của mình. Gã chỉ thấy vặn vẹo sao đau quá thôi. Nhìn gã chập chững tập đi, mẹ gã khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng cười, môi mẹ nói, ráng bước đi con. Tự mình phải bước trên đôi chân của mình dù đôi chân ấy có khập khiễng. Mẹ muốn gã hiểu ý nghĩa sâu xa đó nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sự hiểu biết dù trong tim, gã biết thổn thức khi thấy mẹ khóc. Gã yêu mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất!

Khi lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chứ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy sao nhà mình không có gì thay đổi, nhà bên cạnh cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ. Hỏi lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to hay nhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho.

Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước đây... Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy, gã cũng nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta.

Mẹ mình tóc màu trắng, mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình tay gân cục cục, mẹ người ta tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, mẹ người ta cả ngày trong nhà thôi. Mà mẹ người ta thương người ta, mẹ mình cũng thương mình, đôi khi gã cũng thấy mẹ người ta thương mình nữa. Phải rồi, mẹ của ai người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở.

Gã cũng có mẹ, có nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà, chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho kẻ biết suy nghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình.

Là trẻ con, gã được mẹ chăm lo, lúc ấy tóc mẹ màu đen. Là người lớn, gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bây giờ màu trắng rồi.

Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bây giờ, đôi chân khập khiễng, đôi tay khập khiễng... làm gì bây giờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn tay trắng nghèo xơ xác nghèo...". Gã nghe sao hiểu vậy thôi! Gã thấy thương mẹ quá trời quá đất.

Người ta nói ở đời chẳng có gì là đường cùng, gã còn có ích. Một lần mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc, dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ sao mẹ).

Nơi gã sống mọi người quen nhìn gã rồi, chẳng ai ngồi không mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã. Vì hễ là con người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấy gã thành anh bồi bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu gần nhà thôi.

Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã vui, mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa khi nghe câu hát:
Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
Mồ côi khổ lắm ai ơi...

Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết chừng nào. Bây giờ hằng ngày, hai bàn tay gã vui, hai bàn chân gã vui, cái tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn theo ái ngại, sợ đổ mất tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người thú vị, trước cái ăn phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã, gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái chí lẫn nhau.

Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình. Nhưng mà một hôm trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu gã bưng đến, đứa bé hỏi: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À, nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn sẽ la lên: "Sao con hỏi chú vậy, thôi lo ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc đời!".

Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui luật rồi mà!

Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những ngày sống có ích, ngày nào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này thì ăn món kia. Ngày nào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu, gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ.

Phải bưng bê bằng tay, đi bằng chân, suy nghĩ bằng đầu óc, suy nghĩ để giữ cho tô hủ tiếu không nghiêng. Đã làm việc hết mình như thế thì không đáng quý sao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấy như thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết chọn cuộc đời cho mình như thế mà mấy ai hiểu được.

***

Làm người rất khó, để chọn được cho mình một cuộc đời còn khó hơn nhiều. Với anh dù cuộc sống không trọn vẹn, không lành lặn nhưng anh vẫn sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn của chính mình. Chọn hủ tiếu chính là chọn hạnh phúc cho cuộc đời mình. Chuyện của anh bán hủ tiếu chợt làm tôi chạnh lòng. Quá nhiều người như anh đang tồn tại giữa Sài Gòn này...

Đó là những bà cụ hàng ngày nặng nhọc với quang gánh trên vai.
Đó là bác xích lô, ba gác cặm cụi từng vòng quay chỉ mong đem về dăm ba đồng, đổi lấy chén cơm manh áo qua ngày.
Đó là tiếng rao hàng lạc lõng của những người xa xứ nuôi con ăn học.
Ai xôi đậu xanh, xôi đậu phộng không?
Ai ăn hột vịt lộn không?
Ai cóc ổi mía ghim hôn?

Đó còn là tiếng rao quen thuộc làm nên đặc sản Sài Gòn.

Ai chẳng muốn một lần được qua Italy chỉ để thử cảm giác ngồi quán cóc uống cà phê. Ai chẳng muốn được qua Hàn Quốc, dạo một vòng ăn hàng rong, thứ đặc sản sực nức mùi từ màn hình tivi.
Ai chẳng muốn đến "chợ trời" tận đẩu tận đâu bên Mỹ cho thỏa mắt...

Vậy thì sẽ phải có ai đó muốn đến Sài Gòn chỉ vì thèm nghe câu "Ai chè bà ba nước cốt dừa... không?". Phải có ai đó muốn đến Sài Gòn chỉ để được thử cảm giác ngồi chổm hổm giữa đường thưởng thức hàng rong?

Tôi vẫn thèm cái cảm giác ngồi xích lô dạo một vòng quanh thành phố, chỉ để hít thở cái khí trời tự nhiên đến bụi bặm.

Phải chăng luật đặt ra cũng phải biết "vừa vặn trong cái không trọn vẹn" thì mới thấy được cái trọn vẹn và hoàn hảo thật sự.

Vỉa hè và những gánh hàng rong - còn có ngày mai?

Vài nét về blogger:

Hoa vẫn trắng. Nắng vẫn phai. Chiều vẫn gió. Và... tôi vẫn còn đây - Thaimy, if the tigers were bears. And fingers were thumbs. I'd love you just the same.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét