31/3/08

@My Mama

-tối nay nó lại nhìn thấy mẹ nó ngủ gật , gật gà gật gù , mắt mẹ nó sưng vù , mẹ kiếp chó chết thật đấy , cứ mỗi lần nhìn thấy thế là nó lại hok đỡ được , nó lại ngồi ì cù lị ở dưới nhà , nó hok dám lên trên phòng , mà nó ngối ở đấy thì cũng có làm dc cái đếch gì đâu , ngoài việc nhìn mẹ nó ngủ gà ngủ gật
-mà nó cũng đếch hiểu dc , mẹ nó thêu ng làm về làm gì trong khi mẹ nó còn làm nhiều hơn cả ng làm , bây giờ thì nó hiểu tại sao baba nó hay chửi " sao cô ngu thế , thêu ng làm về mà cứ ôm hết việc vào mình " , baba nó có cái lý của baba nó ,nhưng hoàn cảnh hiện tại nó hok thể trách mama nó , đsung nếu mama nó hok ôm đồm mọi việc thì còn ai vào đây nữa ,mà mama nó cũng có cái lý của mama nó :" mình mà hok quản lý thì mất hết , có ngày bốc cứt mà ăn con ah , ở đời hok tin tường dc ai đâu " mama nói thế thì nó cãi sao dc , mà nó lấy cái gì ra mà cãi chứ , nó có làm dc cái đếch gì đau mà dc quyền mồm to , nhưng nó vẫn nghĩ , buổi trua mama nó bỏ ra 2 3 tiếng ngủ trưa thì có sao đâu thất thoát 1 tí mà đổi lại giấc ngủ thì có sao đau, mà tính nó thì ít nói , nhất là nói chuyện với mama nó , mà mama nó có biết blog , yahoo là cái gì đâu mà đọc dc cái này ,
-theo dl bảo toàn năng lượng " ức chế hok tự nhiên sinh ra cũng hok tư nhiên mất đi mà nó chỉ dồn nén từ dạng này sang dạng khác " ~~~~> bần cùng sinh ức chế nó lúc nào cũng muốn ra khỏi nhà , đi đâu đấy để đỡ phải ...... , mà những lần như thế thà mama nó cư bơ bơ nó đi thì nó đỡ cảm thấy có lỗi , dằng này mama toàn hỏi những câu như tra tân nó " thế đã có tiền trong ng chưa " " đi dương cẩn thận đấy "........ thế là mỗi lần đi ra ngoài cùng con lợn bạn nó trở về là nó lại cảm thấy 1 cái gì đó , mẹ kiếp đã hok giải tỏa dc hình như lại càng dồn nén hơn , cái vòng luẩn quẩn chó chết này , mãi mà nó hok thoát ra nổi , thỉnh htoarng nó lại bùng phát rồi lại tắt lịm ,
-bà nội nó cũng hay nói " nếu mày mà hok bị thế này thì con mẹ mày đỡ vất vả " ~~~~> thà bà nó đấm cho nó 1 cú nốc ao cỡ My_Tyson thì nó còn đỡ dc , chứ kiểu này thì nó đỡ sao dc , đỡ bằng nụ cười ah , rồi baba nó nữa chứ , cứ kì vọng vô cậu con trai , nó thì hok quen làm việc khi bị kì vọng như hồi thi đại học đấy , có ai tin nó đỗ đâu , từ hồi lớp 10 toan hs trung bình với khá mà dám trèo cao , hahah nó với con lợn bạn nó toàn song hành vị trí top ten từ đưới lớp hồi lớp 10 , rồi mama nó thì hay khoe nào là con bà này thi đỗ điểm cao , học giỏi lắm ... mà toàn khen trc mắt nó chứ
-hôm nay đến lớp nó học thêm dc dịnh luật mới , dl bảo toàn huyết áp :D , thầy dặn khi nào cảm thấy huyết áp mình tăng thì nhanh chóng kiềm thằng nào con nào đấy trêu cho nó nổi xung lên , mà sự đời thì khi trêu ng khác tức thì mifnh sẽ vui huyết áp sẽ giảm
PS : cá tháng tư ~~~>~~~~> huyết áp giảm rõ rệt !!!!

1 Tuần

-1 tuần vừa qua nó đóng vai trò 1 ng bạn tốt ,cái vai trò rất dễ gây hiểu nhầm , con lợn bạn nó cứ thấy nó rút dd ra là lại đá đểu " nhắn tin cho .... ah " , hôm qua cũng thế rút ra xem giờ con lợn lại nói cái câu hok thể nào chịu đc ,may cho thăng lợn đấy nó đang vui hok thì lại , 1 tuần rồi hok quá ngắn cũng chẳng quá dài , nó chỉ muốn nói 1 điều : nếu còn cái gì đó nhức nhối ở đâu đó trong ng mình thì hãy cầm điện thoại lên , bấm nhũng con số mà chắc đẫ trở thành quen thuộc rồi , những lời nói khi nhắn tin cõ lẽ hok thành thật bằng khi đối diện nhau mà nói, cái tôi quá lớn trong ng hok bằng sự thanh thản khi mọi việc dc rõ ràng hơn ,cho mình 1 cơ hội là cho ng khác 1 hi vọng ~~~~> có lẽ nhiệm vụ của nó đến đây là hoàn thành , lại quay về cuộc sống hôm nào thôi , mà kể cũng lạ , 1 tuần qua nó ngủ từ 12h , và dây từ 7h30 hoặc muộn nhất là 8h , đồng hồ sinh học của nó thay đổi theo chiều hướng có lợi cho sức khỏe , nó về lại với mặt đất rồi !!!!

-nhân tiện nhắc đến thằng lợn bạn nó , hờ hờ , hôm qua hẹn con lợn 6h30 , 7h 15 con lợn có mặt , bỏ boom nó , hỏi ra thì nó bảo " dọn hàng cho mẹ " ~~> mẹ nó có buôn bán gì đâu , biết mình nói hớ nó sửa lại " dọn hàng cho bác gái , mưa gió thế này có đúng mình bác , mà hồi xưa toàn tao dọn hàng cho bác mà , rồi bác gọi tao vào nói chuyện " ~~~~> he he he hok cần biết kết quả cuộc nói chuyện nhưng công sức nó thức đến 3h sáng cũng hok phải vớ vẩn , cho phép nó mơ mộng 1 tí nhé , =)) , biết đâu 1 tuân nữa trôi qua , thằng xe ôm đặc biệt của nó lại cho nó ra rìa , " it's the life , who's known "

-hờ hờ , tuyển xe ôm đặc biệt đây

26/3/08

Just Be

23/3/08

I don't know why , you say good bye ,just let me know .........





10h pm ,nó xuất hiện
-Thế nào MU thế nào rồi
-1-0 rồi , mày đi dâu ma đến đây vào giờ này
-tao vừa đi chia......
-chia gì , chia tiền ah < nó làm ngân hàng mà>
-hok , chia ấy ý
-chia gì
-chắc chia tay chứ gì < thằng em tôi lên tiếng >
-uh , đấy thằng em ông thông minh hơn ông rồi đấy
-đéo tin , lại chém gió bố mày ah , lần đéo nào ông chả bảo chia tay xong rồi có việ c gì đâu
-hok lần này là thật
~~~~> nếu nhớ hok lầm đay la lần thứ 4 nó nói nó chia tay ng yêu , người yêu nó tôi biết , tôi vẫn thương bảo nó " mày mà chia tay là tao nhẩy vào dấy , lúc đấy thì đừng trách anh em vô tình " , nó với tôi ngồi xem đá bóng , hok nhiều lời , hok âu sầu , hok ủ rột , vẫn hò hét , vẫn bốc phét , rồi nó ra về : mai lại đi làm . tôi vãn hok thể tin dc điều nó nói , mới cách đây chưa đến 1 tuần 2 thằng còn ngồi với nhau , nói chuyện với nhau , bố mẹ nó ngăn cấm , tôi vẫn bảo nó cứ cô kể cũng buồn cười thật , tôi vẫn thương ghen tị với nó : có ng yêu , có công việc đàng hoàng ổn định .. tôi vẫn thương mơ ước có cuộc sống như nó , còn nó vãn hường bảo với tôi" tao thì thích cuộc sống của mày hơn " , mà kể cũng lạ , nếu tôi có ng yêu thì chắc mẹ tôi còn cười ra nc mắt
~~~~> thêm lần nữa lại mất đi 1 mối quan hệ , hok biết giao thừa năm nay có còn 2 người đến nhà tôi chơi nữa hok ,

22/3/08

@me

-hôm nay 22-3-2008 đề nghị về sau có đọc lại bài này thi vào mp3.zing.vn hoặc nhacso.net nghe bài "tôi ơi đừng tuyệt vọng" ~~> hok cần hiểu đâu cứ nghe thôi
-sáng nay đang ngủ thì po0h gọi điện ~~~~> tỉnh hẳn ~~~~> dạy vớ dc quyển "Tôt To Chan-Cô bé bên cửa sổ " về sau có thời gian nhớ đọc lại , ah mà nhớ tìm lại quyển " kẻ di trú đi tìm chất xám" hình như quyển đấy mày tặng ai rồi đấy hôm nào đi mua lại di
-phòng mày bừa bôn lắm rồi đấy , đề nghị tổng vệ sinh đê , hôm qua sửa mãi mới dc cái toalet , ngu đừng hỏi , đến tuổi này mới biết cái toalet nó cấu tạo thế nào , bó tay!!!!
-mai nhớ gọi cho Quang Đậu , đi thăm bà ngoại , đừng lập lại sai lầm như với ông ngoại , nhớ đấy !!! ah mà còn tiền hok ? , nhớ phải xã giao dấy
-ngày kia cái trang về , tập trung đê , lần này gọi cả nguyệt đi cho thằng hải trứng nó giới thiệu người yêu :)) , 6 thằng 3 thằng có 3 thằng bơ vơ
@po0h : he`he` nếu có đọc thì đề nghị hok chửi bạn , mà xem xét thời khóa biểu đi xem hôm nào rảnh còn gặp nó hok đến thứ 2 nộp rồi để nó xem hồ sơ có gí sai sót hok , ah mà sao càng nói chuyện vị trí mình càng ngày càng tụt la sao , mới đầulà "bạn" bây giờ là "nhóc" , nói chuyện thêm nữa hok biết rồi sẽ đi về đâu
@nguyệt : hehe` tút lại vẻ "đẹp trai" đê để xem hôm nào mọi người rảnh thi đi với bọn tớ nhé

19/3/08

Vừa vặn trong cái không trọn vẹn

-lang thang ~~~~~> tìm được ~~~~> đọc được~~~~~> post lên , tôn trọng bản quyền tác giả~~~~~~> copy paste hok chỉnh sửa

Mẹ đã đau lòng thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc cạn nước mắt khi từng ngày nhìn gã lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi, mãi ở trong vòng tay mẹ vì mẹ biết, ừ thì gã có lớn nhưng tâm hồn chẳng lớn được tí teo nào đâu.

Thaimy
(Tặng anh Vũ bưng hủ tiếu gần nhà)

Lúc còn nhỏ thì không sao, gã không ấn tượng với dáng đi chấm phẩy của mình. Gã chỉ thấy vặn vẹo sao đau quá thôi. Nhìn gã chập chững tập đi, mẹ gã khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng cười, môi mẹ nói, ráng bước đi con. Tự mình phải bước trên đôi chân của mình dù đôi chân ấy có khập khiễng. Mẹ muốn gã hiểu ý nghĩa sâu xa đó nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sự hiểu biết dù trong tim, gã biết thổn thức khi thấy mẹ khóc. Gã yêu mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất!

Khi lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chứ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy sao nhà mình không có gì thay đổi, nhà bên cạnh cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ. Hỏi lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to hay nhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho.

Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước đây... Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy, gã cũng nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta.

Mẹ mình tóc màu trắng, mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình tay gân cục cục, mẹ người ta tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, mẹ người ta cả ngày trong nhà thôi. Mà mẹ người ta thương người ta, mẹ mình cũng thương mình, đôi khi gã cũng thấy mẹ người ta thương mình nữa. Phải rồi, mẹ của ai người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở.

Gã cũng có mẹ, có nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà, chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho kẻ biết suy nghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình.

Là trẻ con, gã được mẹ chăm lo, lúc ấy tóc mẹ màu đen. Là người lớn, gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bây giờ màu trắng rồi.

Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bây giờ, đôi chân khập khiễng, đôi tay khập khiễng... làm gì bây giờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn tay trắng nghèo xơ xác nghèo...". Gã nghe sao hiểu vậy thôi! Gã thấy thương mẹ quá trời quá đất.

Người ta nói ở đời chẳng có gì là đường cùng, gã còn có ích. Một lần mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc, dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ sao mẹ).

Nơi gã sống mọi người quen nhìn gã rồi, chẳng ai ngồi không mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã. Vì hễ là con người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấy gã thành anh bồi bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu gần nhà thôi.

Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã vui, mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa khi nghe câu hát:
Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
Mồ côi khổ lắm ai ơi...

Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết chừng nào. Bây giờ hằng ngày, hai bàn tay gã vui, hai bàn chân gã vui, cái tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn theo ái ngại, sợ đổ mất tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người thú vị, trước cái ăn phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã, gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái chí lẫn nhau.

Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình. Nhưng mà một hôm trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu gã bưng đến, đứa bé hỏi: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À, nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn sẽ la lên: "Sao con hỏi chú vậy, thôi lo ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc đời!".

Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui luật rồi mà!

Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những ngày sống có ích, ngày nào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này thì ăn món kia. Ngày nào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu, gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ.

Phải bưng bê bằng tay, đi bằng chân, suy nghĩ bằng đầu óc, suy nghĩ để giữ cho tô hủ tiếu không nghiêng. Đã làm việc hết mình như thế thì không đáng quý sao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấy như thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết chọn cuộc đời cho mình như thế mà mấy ai hiểu được.

***

Làm người rất khó, để chọn được cho mình một cuộc đời còn khó hơn nhiều. Với anh dù cuộc sống không trọn vẹn, không lành lặn nhưng anh vẫn sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn của chính mình. Chọn hủ tiếu chính là chọn hạnh phúc cho cuộc đời mình. Chuyện của anh bán hủ tiếu chợt làm tôi chạnh lòng. Quá nhiều người như anh đang tồn tại giữa Sài Gòn này...

Đó là những bà cụ hàng ngày nặng nhọc với quang gánh trên vai.
Đó là bác xích lô, ba gác cặm cụi từng vòng quay chỉ mong đem về dăm ba đồng, đổi lấy chén cơm manh áo qua ngày.
Đó là tiếng rao hàng lạc lõng của những người xa xứ nuôi con ăn học.
Ai xôi đậu xanh, xôi đậu phộng không?
Ai ăn hột vịt lộn không?
Ai cóc ổi mía ghim hôn?

Đó còn là tiếng rao quen thuộc làm nên đặc sản Sài Gòn.

Ai chẳng muốn một lần được qua Italy chỉ để thử cảm giác ngồi quán cóc uống cà phê. Ai chẳng muốn được qua Hàn Quốc, dạo một vòng ăn hàng rong, thứ đặc sản sực nức mùi từ màn hình tivi.
Ai chẳng muốn đến "chợ trời" tận đẩu tận đâu bên Mỹ cho thỏa mắt...

Vậy thì sẽ phải có ai đó muốn đến Sài Gòn chỉ vì thèm nghe câu "Ai chè bà ba nước cốt dừa... không?". Phải có ai đó muốn đến Sài Gòn chỉ để được thử cảm giác ngồi chổm hổm giữa đường thưởng thức hàng rong?

Tôi vẫn thèm cái cảm giác ngồi xích lô dạo một vòng quanh thành phố, chỉ để hít thở cái khí trời tự nhiên đến bụi bặm.

Phải chăng luật đặt ra cũng phải biết "vừa vặn trong cái không trọn vẹn" thì mới thấy được cái trọn vẹn và hoàn hảo thật sự.

Vỉa hè và những gánh hàng rong - còn có ngày mai?

Vài nét về blogger:

Hoa vẫn trắng. Nắng vẫn phai. Chiều vẫn gió. Và... tôi vẫn còn đây - Thaimy, if the tigers were bears. And fingers were thumbs. I'd love you just the same.



16/3/08

@Pooh

From tiger with present for you and my instruction
- đầu tiên vado blog của bạn đi ^_________^
Photobucket

-Ấn vào see all

Photobucket -copy đoạn mã sau đây :D ===> nhớ copy cẩn thận , nó dài lắm đấy ,

Photobucket



-sau đó kéo lên tren ấn vào Mypape



Photobucket



-xóa hết tên miền trên thanh adress bar di



Photobucket



-sau đó paste đoạn mã vào và enter



Photobucket



-nó sẽ hiện ra cái bảng sau , nhấn vào phần I agree sau đó đợi nó load 1 lúc rồi ấn refesh , rồi thì



Photobucket



~~~~~> tặng quà xong rồi đấy :D , thích hay hok thích thi mọi chuyện cũng đã rồi :))

14/3/08

Hoa Trang